Đã nhiều lần con quên ngày sinh nhật của mẹ. Đã nhiều lần con làm nước mắt mẹ rơi. Đã nhiều lần con để mẹ chơi vơi.Và con đã rất lâu, như đứa trẻ bướng bỉnh làm mẹ bận lòng day dứt…
Nhưng mẹ ơi, hôm nay con đã khác rồi, con ở nơi xa nhớ hình bóng mẹ. Con nhớ ánh mắt mẹ đau đáu, đuôi mắt hằn những vết chân chim, bàn tay mẹ ráp khô vì năm tháng tảo tần. Con cũng nhớ gương mặt hạnh phúc và nụ cười tươi sáng khi mẹ nhìn thấy con trưởng thành.
Người ta nói rằng, “Con dù lớn vẫn là con của mẹ - Đi khắp phương Trời lòng mẹ vẫn theo con!”. Ấy là cuộc đời, là lẽ đạo, là nhân sinh mà con đã học được từ cuộc đời này.
Hôm nay con chưa thể về để chính tay con đeo chuỗi Ngọc trai này lên cổ và ôm ghì lấy mẹ cho thỏa nhớ mong. Chuỗi Ngọc trai này là hành trình năm tháng mẹ tạo nên con, là tấm lòng bao dung vô bờ của mẹ. Mỗi viên Ngọc trai chắt chiu từng giọt mồ hôi, những đêm không ngủ, những lo lắng, niềm vui và nỗi buồn của mẹ… TẤT CẢ để tạo nên con và cho con ý nghĩa cuộc đời này.
Sinh nhật mẹ con chưa về nhưng tấm lòng con gói trọn nơi đây:
“Tiếng thơ lai láng đất trời
Tình Cha nghĩa Mẹ một đời chớ quên.
Tiếng thơ gửi đến Mẹ hiền
Tình yêu còn mãi, thiêng liêng một đời.
Tiếng thơ vang vọng Đất trời
Nghe như Non nước, vọng lời nghìn thu.”